Thơ: Khung Trời Nhớ Mẹ




Phượng Hồng chín đỏ đầy cây
Nhớ sao là nhớ những ngày ấu thơ
Mẹ già một bóng bơ vơ
Nơi xa mong nhớ trông chờ con yêu
Ngày xưa con nghịch phá nhiều
Đâu biết rằng mẹ cũng điêu đứng lòng
Ngày xưa dẫu đục dẫu trong
Mẹ luôn lo lắng cho chồng cho con
Chỉ mong con được lớn khôn
Chỉ mong đói rét không còn ghé sang
Mẹ luôn chăm chút dịu dàng
Ân cần nhân hậu... cả làng đều khen
Mẹ như trăng giữa đêm đen
Soi đời con sáng tu rèn đức nhân
Một năm qua một mùa xuân
Tuổi mẹ thêm lớn, tóc dần bạc phau
Nhìn mẹ lòng dạ con đau
Chân chim khóe mắt phai màu thời gian
Một đời sống với gian nan
Một đời mẹ phải lo toan gánh gồng
Mẹ ơi! mẹ biết hay không
Thương mẹ con giữ trong lòng mà thôi
Chẳng hé răng nói một lời
Nhưng tình thương ấy có vơi bao giờ
Hôm nay con viết vần thơ
Là lời của đứa con khờ mẹ đây
Thật tâm con ước sau này
Mẹ luôn mạnh khỏe những ngày bên ba
Niềm vui tràn ngập trong nhà
Cháu con đông đúc cả nhà yên vui
Con mong nhìn thấy nụ cười
Xuân nay lại đến...mẹ ơi...con về
Tác giả: Thơ Tình
Chủ đề: , ,

0 comments

Lên đầu trang