Bài 1: Đạo Phật
A. MỞ BÀI:
-Chúng sanh mê lầm không hiểu được lẽ thật, bị mọi sự phiền não đau khổ không cùng, đây chính là nguyên nhân đạo Phật xuất hiện ở đời.
-Đạo Phật ra đời để nói lên chân lý lẽ thật, giúp chúng sanh nhận thức đúng đắn, chấm dứt khổ đau.
B. THÂN BÀI:
I. Định nghĩa:
-"Đạo" là con đường, là bổn phận, là lý tánh.
.Con đường: đạo lộ
.Bổn phận: đạo làm con.
.Lý tánh: tất cả chúng sanh đều có một bản thể thanh tịnh (niệm Phật đến nhất tâm bất loạn...)
-"Phật" nghĩa là bậc giác ngộ đầy đủ ba phương diện:
+Tự mình giác ngộ.
Giác ngộ: nhận rõ được lẽ thật, thấu suốt được sự thật ngay nơi chính mình, nên gọi là tự giác. Tự xoay lại để nhận thức chính mình để hiểu rõ mình. Hồi quan phản chiếu, phản quan tự kỹ.
Thấu suốt rõ về thân tâm của chính mình. Mình đang làm gì quan trọng mình có biết khg? Thở, mà ai nhớ được? Mình khg biết mình đang thở, đức Phật gọi đó là mê lầm.
+Giúp mọi người giác ngộ.
+Hoàn thành sự giác ngộ cho mình và mọi người.
Bất cứ một ai thực hành đầy đủ 3 việc trên đều được gọi là Phật.
Tóm lại đạo Phật là con đường đưa mình đến chỗ giác ngộ trọn vẹn.
II. Đạo Phật có từ lúc nào?
-Nếu đứng về mặt bản thể của chúng sanh: chúng sanh có mặt là đạo Phật có mặt. Chúng sanh có mặt từ vô thỉ, đạo Phật cũng có mặt từ vô thỉ.
.Vô thỉ: khg đầu mối, từ hồi nào khg biết
-Nếu đứng về mặt lịch sử: đạo Phật đã xuất hiện 25 thế kỉ (trước Chúa giáng sinh 544 năm tính từ năm đức Phật nhập Niết-bàn). (2010 + 544 = 2554 năm)
III. Ai khai sáng ra đạo Phật?
Đức Phật Thích-ca Mâu-ni.
-Thích ca: Năng Nhân, Năng là năng lực, Nhân (từ) là từ bi. Có từ bi và có năng lực mới giúp người được.
.Năng lực to lớn vĩ đại: đại hùng, đại lực, đại từ bi. Mới có thể gánh vác, hướng dẫn, chịu đựng khó nhọc. Làm việc khó làm, không ai làm nỗi. Bao nhiêu đời bao nhiêu kiếp, hy sinh thân mạng vì 1 câu kinh, 1 bài kệ.
-Mâu-ni: tịch mặc. Tịch là yên, không bị khổ vui làm lay động. Mặc là lặng, không bị phiền não quấy rối, độ mình độ người công đức đầy đủ.
0 comments