Nhập Bồ Tát Hạnh - Nhẫn nhục - 6

Nhập Bồ Tát Hạnh - Nhẫn nhục -  5

61. Nếu vì mưu cầu sự sống mà làm toàn việc ác để rồi phải đọa, thì đời sống ấy đâu có ích gì?

62. Ngươi nói:  "Vì lời phỉ báng kia khiến người ta mất niềm tin nơi tôi, nên tôi tức giận người phỉ báng".  Vậy sao không tức giận người nào phỉ báng kẻ khác?

63. Nếu ngươi kham nhẫn được sự mất niềm tin đối với kẻ khác (vì không dính líu đến mình), thì tại sao ngươi không nhẫn được những lời khó chịu do phiền não (nơi người kia) sinh ra (cũng không dính gì đến mình)?

64. Sân giận những người phá hại tượng, tháp, và chánh pháp cao thượng là vô lối, vì những bậc giác ngộ không bao giờ bị tổn hại về điều ấy.

65. Đối với những người làm hại bậc thầy và thân hữu, nên nghĩ sự tổn hại ấy đều do nhân duyên sinh khởi, biết vậy nên đình chỉ sân hận.

66. Người ta bị hại do vật hữu tình cũng như vô tình, tại sao ta chỉ tức giận loài hữu tình?  Bởi thế ta nên nhẫn chịu tất cả mọi tai hại (do hữu tình cũng như vô tình gây ra).

67. Có người do ngu si mà làm hại, có người do ngu si mà nổi sân, vậy thì ai có lỗi, ai không lỗi?

68. Tại sao xưa kia ta đã tạo nghiệp để bây giờ chịu quả báo bị hại?  Mọi sự đều do nghiệp ta đã gây ra, sao lại tức giận kẻ khác?

69. Khi đã thấy biết như vậy, thì ta nên nhất tâm tinh tấn làm lành và đem tình thương đối đãi với mọi người.
Chủ đề: ,

0 comments

Lên đầu trang